NẾU CHO BẠN MỘT ĐIỀU ƯỚC. BẠN ƯỚC GÌ ?
Hồi còn nhỏ, nghe Mẹ kể thời đi học vất vả, dậy sớm đi bộ cả 4km lên trường HIệp Hòa 4 học, ngày ấy có cơm trắng ăn là sướng rồi, nhiều khi chan cơm với nước lọc cũng thấy ngon, mình ngây ngô hỏi: "sao không chan với nước muối ạ?", Mẹ cười bảo khi nào con ăn thử thì biết.
Ngày đầu đi học xa nhà, có những lần chan cơm với nước lọc húp sùn sụt mới hiểu vì sao người ta không chan cơm với nước muối. Mỗi bận đi học về, nghe Mẹ chửi: "Nuôi mày cho tốn cơm, con người ta đi học thì béo ầm ầm". Chỉ biết cười trừ. Bài học chi tiêu sao cho hợp lý thật khó mà lĩnh hội nhanh được.
Đi học trên Thái nguyên đến năm thứ 3, vẫn xa nhà, xa gia đình, tuy được ăn nhiều món hơn, cũng khá ngon. Có khi còn được ăn cả những món "sang choảnh" nhưng chẳng bao giờ thấy ngon bằng cơm mẹ nấu. Chỉ mong đến cuối tuần về để được ăn bữa cơm với gia đinh.
Nếu có thể, mình cứ ước mãi là thằng nhóc nhảy chân sáo, khuôn mặt rạng rỡ mỗi bận nhìn thấy Mẹ đi chợ về, reo lên "a, hôm nay được ăn cơm với thịt".
Bởi vì, có những ký ức chẳng nhuốm màu thời gian.