Truyện: Phượng linh (touchinghk) - Chương 2 - Thay đổi - Cổ đại, cung đấu, ngọt sủng, trinh thám, trùng sinh, HE
##Chương 2: Thay đổi
Thái An, công chúa tiền triều mười lăm tuổi, mất vài ngày mới hiểu được mình đã biến thành một con ma.
Không những trở thành ma, mà còn bám thân trên một cuốn sách, mỏng manh tựa như con ma giấy!
Khó khăn lắm nàng mới phản ứng được, lại cảm thấy thật nhàm chán vô nghĩa, lăn qua lăn lại trên cuốn "Thánh tổ huấn" mà nàng đã ẩn thân ba mươi năm, nhìn tới nhìn lui cậu bé đang ngồi trên chiếc giường cạnh cửa sổ.
Bọn họ ở chung phòng, ấy vậy mà y lại nhanh chóng chấp nhận sự thật nàng là một con ma giấy.
Thái An nhìn y từ đầu đến chân. Rõ ràng y chỉ là thiếu niên mười hai mười ba tuổi, da ngăm ngăm, lông mày thô đen và xương gò má cao, nhìn có chút âm hiểm, xem ra cũng không giống một cung nhân sống trong nhung lụa.
Nhưng trên người y lại mặc "tứ trảo mãng bào"(1) màu vàng, vai áo hơi rộng, mỗi bên thêu một con rồng vàng nhe nanh múa vuốt.
À, đó là thường phục của Thái tử bản triều. Lúc nàng còn nhỏ, không biết bao nhiêu lần nhìn thấy bộ quần áo này trên người ca ca nàng, đến chết cũng không thể nhìn sai.
Thiếu niên mười hai mười ba tuổi này nhất định là một Thái tử.
Thái An dán mắt vào y, vẫn có chút khó tin, không kìm lòng được mà hỏi: "Kẻ thù của ta, thật sự chết hết rồi sao?"
Tiểu Thái tử bị nàng nhìn chòng chọc nhưng mặt không đổi sắc, người không nhúc nhích. Nghe nàng hỏi vậy, y chỉ hơi nhướng mày, chậm rãi gật đầu: "Ừ, đã chết."
Thời gian ba mươi năm đó, nàng đã bỏ lỡ một triều đại ngắn ngủi trải qua diệt vong.
Ngũ quân đô đốc Lý đô thống đóng ở nội thành chấp chưởng binh phù, là chỗ dựa một đời của cha nàng, không tiếc đem con gái yêu gả cho phủ Trấn quốc công.
Cung biến đêm đó, người dẫn quân Cần vương chính là thứ tử Trấn quốc công, phò mã Lý Ngạn Tú cưỡi một con ngựa cao lớn, bên ngoài cung Vị Ương trầm giọng hô to:
"Thái An công chúa, con gái của Trung Tông, cậy thế ngang ngược, một mình nắm giữ triều chính, muốn làm Hoàng thái nữ, dùng độc giết vua."
Nội lực kích động, vang tận mây xanh, chỉ mấy lời ít ỏi, nàng vừa chết trong ngọn lửa đã bị chôn dưới tội danh ép vua thoái vị, giết cha.
Phò mã của nàng, nàng toàn tâm tin tưởng hắn, thì ra dùng trăm phương ngàn kế, giả vờ giả vịt với nàng suốt mười năm, chẳng qua cũng chỉ vì một chiếc ghế rồng lạnh lẽo dưới thân cha nàng.
Nhưng Lý Ngạn Tú cuối cùng lại không chờ được đến ngày khoác hoàng bào.
Trấn quốc công Lý Sùng Hựu cướp ngôi thành công, ở ngôi được mười năm, chết bất đắc kỳ tử trong một đêm mưa giông gió giật. Trước cửa Huyền Vũ, Ngạn Tú chấp chưởng binh quyền mang quân đánh chiếm hoàng cung, lại bị Định Vương Lư Khải ẩn thân ở Hàm Dương nhiều năm nhân lúc vắng vẻ tiến vào, từ hai phía đánh lại.
Tên bay hỗn loạn, Lý Ngạn Tú trúng tên chết ngay trước cột trụ điện Thanh Lương của cung Vị Ương.
Vừa hay cũng chính là nơi Thái An bỏ mình.
Lẽ trời luân hồi, ác giả ác báo.
Định Vương Lư Khải vào ở Trường An, khôi phục quốc hiệu Đại Yến, chấm dứt mười năm Lý thị soán vị.
Vị tiểu Thái tử trước mắt nàng, sau khi mấy vị quân vương liên tiếp thay nhau đoản mệnh mới đến lượt chi thứ đăng cơ.
Thái An thở ra một hơi đầy căm ghét, lại tự dưng có chút vui mừng ngớ ngẩn.
Nàng mang hùng tâm tráng chí trong lòng mà phục sinh, bỗng nhiên phát hiện kẻ thù của mình đã chết sạch từ hai mươi năm trước.
Một bụng huyết hải thâm cừu, qua ba mươi năm đằng đẵng, không biết trút vào đâu.
Mà bây giờ triều đại đã đổi, kẻ thù lẫn ân nhân của nàng đều bị dòng thác thời gian cuốn trôi đi mất.
"Vậy giờ phải làm sao? Đã không báo được thù, lại không thể báo ân. Không lẽ ta trở lại làm ma?" Thái An lẩm bẩm, suy nghĩ một lát, quay đầu lại hỏi vị tiểu Thái tử đang ngồi.
"Nhưng ngươi nói, trong sử sách viết về ta thế nào? Nói cha ta bị ta dùng độc giết chết sao? Vì thân phận Hoàng thái nữ? Sau đó cha con Trấn quốc công Lý thị khởi binh Cần vương bắt ta đem giết, lúc này mới thuận thế đăng cơ?"
Tiểu Thái tử nhướng nhướng lông mi, lạnh lùng liếc nàng bằng một con mắt, không nói gì.
Thái An nhất thời tức sùi bọt mép, từ trên cuốn "thánh tổ huấn" đứng vụt dậy: "Ta không phải như ngươi nghĩ! Phụ hoàng, mẫu hậu, huynh trưởng đối đãi với ta như trân như bảo, người một nhà thương yêu lẫn nhau, ta từ đó tới giờ chưa từng muốn làm Hoàng thái nữ."
Ngực nàng phập phồng lên xuống, cố kìm nén cơn giận : "Tin huynh trưởng ngã ngựa truyền đến, phụ hoàng lập tức ngã quỵ, nằm liệt giường hơn một tháng. Trước khi mất mấy ngày phụ hoàng đã không còn ăn uống gì được nữa, ta cần gì phải hạ độc Người?"
Cha con Lý Sùng Hựu vì mưu quyền soán vị, trước thì trên triều ngụy tạo lời đồn sắc lập Hoàng thái nữ lời, sau lại trong đêm xảy ra cung biến mượn cớ Thái An giết cha dẫn quân vào nội thành. Cuối cùng còn không quên xóa cái danh mưu nghịch, trong sử sách công khai đổ lên đầu Thái An sáu chữ "Giết cha mưu nghịch bị tru".
"Triều ta nuôi dưỡng thần tử hơn trăm năm, lúc quốc gia khốn đốn không có lấy một người bảo vệ Thiên tử, xã tắc. Dưới mưa tầm tã, hàng thần cúi đầu quỳ đầy đất trước điện Kim Loan, lại đem tội danh mưu nghịch quăng lên người một công chúa nhỏ bé!"
Kết cục đã định, trong lòng lại không thể chấp nhận.
Thái An tuy chỉ là con ma giấy lớn bằng một bàn tay, nhưng vẫn hùng hổ tức giận siết chặt nắm đấm.
"Được làm vua thua làm giặc, xưa nay sử sách đều viết bởi kẻ nắm quyền." Tiểu Thái tử lạnh nhạt mở miệng, giọng điệu nghe không ra là đang an ủi hay đang cười nhạo, "Quân vương sau khi đăng cơ hạ lệnh biên sử, hắn nói ngươi giết cha mưu nghịch, đến ngàn vạn năm sau ngươi vẫn là kẻ giết cha mưu nghịch."
Y nhún vai, "Ai bảo ngươi chết trước, không được làm hoàng đế một khắc nào?"
Gương mặt tối tăm của tiểu Thái tử lộ ra vẻ nham hiểm, Thái An không hề để ý, ngược lại dường như xúc động, ánh mắt chợt sáng ngời.
"Tiểu Thái tử, sao ngươi lại thông minh như vậy?" Nàng nhảy dựng lên, nhẹ nhàng nhảy đến trên bàn học của y.
"Lịch sử là hoàng đế hạ lệnh viết. Ngươi là Thái tử, không phải tương lai sẽ là hoàng đế sao?" Nàng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt trong suốt mở to, "Bây giờ ngươi đã biết chân tướng, chờ khi ngươi đăng cơ làm hoàng đế, giúp ta sửa lại sử sách, trả lại trong sạch, vậy là xong, không phải sao?"
Thái An trong nháy mắt thấy được hi vọng rửa sạch oan khuất, khôi phục trong sạch, nhìn tiểu Thái tử thêm vài phần vui sướng, từ trên xuống dưới quan sát y vài lần, lúc này mới đột nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
"Mà?" Nàng do dự mở miệng, giọng hoài nghi, "Thái tử nhà ngươi, xem ra, hình như có chút thê thảm?"
Không phải là có chút thê thảm, mà là tương đối thê thảm.
Nàng tỉnh dậy trong căn phòng này, xem ra là thư phòng của y. Bày biện tuy rằng xa xỉ, trang nhã, ngăn nắp, nhưng không có gì đặc biệt cũng không có phẩm vị, thoạt nhìn hết sức bình thường kiểu như đám cung nhân vì muốn làm cho xong chuyện tránh bị người khác bới ra sai sót, từ khố phòng nhặt ra vài thứ đồ chơi đáng tiền tùy ý bày biện, không hề để tâm.
Trước của sổ đặt một chiếc bàn vuông màu đen, trên bàn ngay cả một món đồ trang trí nhỏ cũng không có. Tiểu thái tử cầm bút ngồi yên bên bàn, cung kính chép cuốn "Thánh tổ huấn" đang mở trước mặt, chính là cuốn sách hồn phách nàng bám trên đó lúc tỉnh lại.
Phòng trong ngăn cách bởi bình phong, bên trong đặt một chiếc giường nhỏ. Tiểu thái tử ban ngày chép sách, tối ngủ trên giường nhỏ, từ lúc Thái An tỉnh lại đã qua mấy ngày, chưa từng thấy y bước ra khỏi cửa.
Ba bữa cơm đều do một nội thị mặt mũi cứng nhắc đem tới, ngoại trừ cúi đầu hành lễ bên ngoài, ngay cả một câu một chữ thừa thãi cũng không có. Đồ ăn đơn giản, đặc biệt chủ yếu là đồ luộc hấp, so với đại cung nữ trong cung của nàng trước đây còn không bằng.
Người này là Thái tử thật ư? Ngoài y phục trên người, một chút cũng không có dáng dấp, điệu bộ của Thái tử.
Thái An nảy sinh lo sợ, nghi ngờ nhìn y: "Tiểu Thái tử...Ngươi...bị giam lỏng?
=======> CHƯƠNG 3 <========
Chú thích
(1) tứ trảo mãng bào: áo thêu con rồng có 4 vuốt