Người xưa cũ: bình an nhé
Đã 1 năm: người xưa cũ: anh hạnh phúc chứ?
Em chẳng đủ cao thượng hay bao dung để chúc anh bình yên bên người khác. Quá nhiều lần em tự hỏi liệu anh sẽ vẫn cười thật tươi như lúc cạnh em hay không? Anh sẽ hạnh phúc, nhưng sao em lại không thấy điều đó ở anh?
Đã 1 năm: người xưa cũ: anh khỏe chứ?
Phải chăng em đã quá chấp niệm những hình ảnh những kỷ niệm ngày xưa, để giờ trong lòng vị trí của anh chẳng dễ gì thay đổi được. Tuổi trẻ của em có anh bước vào như một cơ duyên an lành, in lại những hồi ức tươi đẹp. Và dù trong khoảng khắc nào đó mang cả mất mát hay nước mắt thì em cũng không mong thay đổi những thứ đã từng.
Đã 1 năm: người xưa cũ: Anh còn niềm tin chứ?
Riêng em em không biết phải định dạng niềm tin nó như thế nào nữa. Phải chăng trải qua cơ số lần tổn thương, chúng đã vơi đi một ít. Thời gian đúng là thứ hữu hiệu nhất để thử lòng người. Phải chăng 8 năm cũng đâu bằng 6 tháng tuyệt vọng?
Đã 1 năm: bình an nhé!
Cố lên em, bước qua giai đoạn khó khăn này, rồi sau này nhìn lại quá khứ , mình sẽ mỉm cười với nó