Tôi học như thế nào?
Làm việc và bắt đầu học chứ không phải như hồi còn học ở trường lớp!
Nói một cách trung thực rằng ở trường học tôi đã học gian lận và học như một con vẹt vậy nên tôi thiếu kiến thức trầm trọng.
Tất cả các môn học hầu như tôi chẳng học được môn nào!
Và điều căn bản nhất,chẳng hạn như là chữ viết tôi cũng không biết.
Bởi vậy nên tôi cũng không có tưởng tượng mà cứ mơ mơ màn màn.
Tôi bắt đầu đụng vào con chữ sau khi tôi đã rời khỏi trường lớp! Hẳn là tôi đã có duyên với sách.
Nhưng tôi cũng chẳng hiểu sách đang nói gì?
Tôi cứ đọc mơ mơ màn màn như thế! Đọc đi đọc lại rất nhiều lần ròng rã mười năm như thế! Những điều trong sách cứ lặp đi lặp lại mãi không ngừng! Nên tình cờ tôi đã chọn lọc được một số kiến thức quan trọng và trong tôi cũng dần dần phong phú thêm.
Sau đây là một số kiến thức căn bản tôi muốn được nói ra...
Thơ chỉ tràng ra khi cuộc sống trong tim đã ứa đầy!
Văn chương thật ra chỉ là những cảnh tầm thường và nhỏ bé!
Văn chương chỉ dung nạp những người biết đào sâu tìm tòi và khơi những cái gì chưa có!
Đọc nhiều nói nhiều và viết nhiều là người của thế giới!
Hãy kể về tuổi thơ của bản thân!
Hãy viết tất cả những gì bạn mong muốn rồi sau đó sắp xếp lại!
Viết chơi cũng được!
Viết không cần mục đích gì?...
Viết cho ai? Viết để làm gì? Tại sao phải viết?
Sống toàn tim toàn trí sống toàn hồn
Sống toàn thân và thức nhọn giác quan!
Bắt đầu người chỉ biết yêu lo
Nỗi đời cay cực đang giơ vuốt
Cơm Áo không đùa với khách thơ..
Hãy nhận biết bản thân mình!
Hãy làm chủ cái tôi của bạn!
Con người tất cả ở trong con người!
Sống lâu mới biết đêm dài!...vân vân và vân vân.
Nói chung là rất là nhiều đấy! Nhưng không thể liệt kê tất tần ra được! Tôi học một mình mà không có lấy một ai chỉ cả! Rãnh lúc nào thì học lúc đó! Bởi thời gian làm việc nhiều hơn tôi tưởng và trí não cũng cần phải được nghỉ ngơi nếu không sẽ mau quên và chóng chán lắm đấy! Thật ra cũng có một khoảng thời gian tôi tuyên bố với mình rằng từ đây sẽ không bao giờ đụng tới sách vở nữa!
Nhưng tất cả chỉ là nói suông nhằm để che đi sự dốt nát của mình! Tôi vốn dĩ là người gần như mù chữ và câu nói sau đây đã tạo cho tôi nhiều động lực. Dốt đến đâu học lâu sẽ biết. Tin tôi đi! Tôi đã tin và làm theo điều đó nên sự chán nản và thề thốt vớ vẫn trong tôi đã không còn! Vậy đấy! Tôi nghĩ bài viết ngắn gọn như thế này chưa nói lên được điều gì? Nhưng đấy là tất cả những gì mà tôi đã viết ra và làm được...