Đắng
Một vị đắng thôi, nhưng mỗi lúc một kiểu.
Đắng là khi nhìn thấy nhau, nhưng chỉ chào xã giao rồi vội vàng đi qua nhau.
Đắng là khi nhìn người ta đi cùng người khác cách vui vẻ, mà mình thì một cuộc trò chuyện cũng không có.
Đắng là khi bị đuổi về chỗ khi lân la qua chỗ ngồi của người ta và véo tai họ.
Đắng là khi lủi thủi trở về khi có một người khác xuất hiện trong cuộc trò chuyện của hai đứa, lấy tư cách gì để ở lại bây giờ.
Đắng là khi liên lạc với người ta hoài không được, màn đêm mỗi lúc một khuya, lối nhỏ đó đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần mà chẳng thấy người ta đâu.
Đắng là khi nghe người khác nói xấu, đặc điều về người mình thương mà không thể nào biện minh được.
Đắng là khi chỉ biết câm nín nhìn người ta phỉ báng, xúc phạm người mình thương mà không thể công khai ngăn cản, bởi nó chỉ làm tăng thêm sự ghen tị và căm phẫn mà thôi.
Đắng là khi chẳng thể ở bên nhau vào những lúc cần nhau bên cạnh.
Đắng là khi chẳng thể dựa vào nhau để mặc cho người đời chà đạp như đôi dép.
Đắng là khi nhận ra bên nhau ta quên đi mọi thứ, mặc kệ thế giới ngoài kia thì giông bão bắt đầu kéo đến, vùi dập không thương tiếc một phận người.